Nên nhớ rằng duyên có hợp có tan, có đến có đi. Ta đừng tin chắc rằng những gì mình có được hôm nay sẽ tồn tại mãi mãi. Tuy ta không thể hoàn toàn chủ động tạo ra hết mọi nhân duyên cho mình, nhưng ta có thể tạo ra sự liên kết để nhân duyên duy trì hay tan rã. Tâm ta cũng là một cơ chế rất kỳ bí. Mỗi ý niệm tốt sẽ phát sinh ra vô số năng lượng tốt và mỗi ý niệm xấu sẽ phát sinh vô số năng lượng xấu. Chúng sẽ liên kết trực tiếp với nhứng năng lượng tốt hay xấu khác đang bàng bạc khắp nơi trong vũ trụ, và đến khi gộp đủ nhân duyên thì chúng sẽ tạo nên những hiệu ứng lớn đến không ngờ. Vì thế , tâm ta chính là nguồn gốc tạo ra hầu hết nhân duyên thích ứng cho ta. Nhưng nếu ko đủ sức phát huy được ưu thế của tâm để bồi đắp thêm cho nhân duyên mình đang có, thì ta phải đành chấp nhận để nhân duyên ra đi. Thái độ này chính là tùy duyên. Ngoài ra không mong cầu bất cứ nhân duyên nào khác cũng là thái độ tùy duyên.
Tùy duyên là vui lòng chấp nhận những gì xảy ra trong hiện tại, tạm ngưng tranh đầu và bình thản chờ đợi nhân duyên thích hợp hội tụ. Nhiều khi chính thái độ ngưng tranh đấu và bình thản chờ đợi lại là nhân duyên quan trọng để kết nối với những nhân duyên tốt đẹp khác. Đừng quên , một việc thành cần phải hội tụ hàng triệu nhân duyên, chỉ cần thiếu một duyên thì nó cũng có thể bất thành. Nếu ta có hiểu biết sâu sắc hay từng trãi nghiệm , thì trong vài trường hợp ta cũng có thể đoán biết được mình nên làm gì và không nên làm gì, để nhân duyên tốt hội tụ đầy đủ trở lại hay nhân duyên xấu sơm tan biến đi. Ta thường gọi nhân duyên tốt là thuận duyên và nhân duyên xấu là nghịch duyên.
Có những nhân duyên thuận với ta nhưng nghịch với kẻ khác và ngược lại. Đó là chỉ nói trong phạm vi con người, trong khi nhân duyên vốn luôn xảy ra với vạn vật ở khắp nơi trong vũ trụ. Bản chất của nhân duyên thì không có thuận nghịch tốt xấu. Nó chỉ hội tụ hay tan rã theo sự thích ứng giữa các tần số năng lượng phát ra từ mọi cá thể mà thôi. Thói quen của hầu hết chúng ta khi đón nhận thuận duyên thì luôn cảm thấy thấy sung sướng và rất muốn duy trì mãi nhân duyên ấy, còn khi gặp nghịch duyên thì luôn cảm thấy khó chịu và tìm cách né hay loại trừ.
Nhưng chưa hẳn thuận duyên sẽ đem lại giá trị hạnh phúc hay nghịch duyên sẽ mang tới khổ đau thật sự. Nhiều khi ngịch duyên đưa tới sự trưởng thành, còn thuận duyên lại dễ khiến ta yêu đuối. Có khi thuận duyên ban đầu nhưng lại biến thành nghich duyên sau này, hay nghịch duyện bây giờ lại là thuận duyên trong tương lai. Tất cả tùy thuộc vào bản lĩnh và thái độ sống của ta. Do đó, ta không cần phải khẩn trương thay đổi những nhân duyên mà mình không hài lòng, hay cố gắng tìm kiếm những nhân duyên mà mình yêu thích. Khi tâm đã vững chãi đủ để tại ra những nhân duyên an lành thì những nhân duyên tương ứng sẽ tự động kết nối mà thôi. Mà thật ra, khi tìm được sức sống từ nơi chính mình, ta sẽ không còn quan trọng điều kiện bên ngoài nữa. Nhân duyên như thế nào cũng được cả, rất tự tại. … Điều này khác hẳn với sự bùng nổ của cảm xúc — quyết liệt làm cho được như ý rồi mau chóng chán nản và buông xuôi.